Aomori Loveridge anh đưa em đi
Aomori Loveridge anh đưa em đi
Có lẽ, tôi đã bắt đầu cười nhiều hơn từ những ngày dừng lại ở Aomori. Ở đây, thật thích hợp để tôi trốn chạy khỏi cuộc sống thực tại của mình, thật tốt để tạm quên những nỗi buồn.
Khi nắng nhuộm vàng mọi con phố ở Aomori, chúng tôi đến một cảng biển. Shinobi bảo sẽ đưa tôi đến nơi mà tôi rất yêu thích. Sau khi đi gửi xe, tôi lò cò bám theo Shinobi đi về phía cảng biển. Khi đi ngang qua một bảo tàng, Shinobi ngừng lại bảo:
- Đây là bảo tàng du lịch Nebuta Wa Rasse nhưng thật bất tiện khi em phải lò cò đi vào đó tham quan. Ở đây thì không cõng em được rồi. Vì thế, hẹn em lần sau khi em đến Aomori lần nữa nhé!
Tôi gật đầu nhưng hình ảnh về bảo tàng được bao bọc bên ngoài với những thanh kim loại đỏ rực khiến tôi vô cùng ấn tượng. “Đành hẹn lần sau vậy”, tôi thầm nghĩ.
Chúng tôi cùng đi về phía cây cầu bắc qua vịnh Aomori cách đó không xa. Càng đi về phía biển, gió càng lạnh buốt. Tôi rúm ró người vì cái lạnh như đi vào tận xương. Quả thật, cái lạnh ở nơi có tuyết nhưng không có gió còn dễ chịu hơn nhiều so với cái lạnh ở biển với gió lộng như thế này. Khi nhìn thấy tôi rúm ró, Shinobi cười bảo:
- Em lạnh à?
Tôi gật đầu. Shinobi bỗng cởi áo khoác, anh khoác lên cho tôi. Hành động đó của anh khiến tôi cảm động. Nhưng cũng từ lúc đó, nhìn Shinobi cũng lạnh co ro, tôi thật không đành, thế nên tôi dừng lại, trả áo cho Shinobi:
- Anh mặc đi! Ai lại mặc một lúc hai cái áo khoác còn anh thì lại ăn mặc phong phanh thế kia!
Nhưng Shinobi lại khoác lên cho tôi lần nữa. Anh quả quyết:
- Tôi sinh ra và lớn lên ở đây nên quen rồi. Em khoác vào đi, không thôi sẽ cảm lạnh đấy. Mai mốt về không ai lo cho đâu!
Trước thái độ quyết liệt của Shinobi tôi đành nghe lời anh.
Trước mắt chúng tôi là Aomori Bay Bridge (cầu bắc qua vịnh Aomori) trong nắng chiều. Tôi đứng lặng trước độ hoành tráng và cũng vô cùng duyên dáng của nó khi đứng trước vịnh Aomori. Mặt trời mỗi lúc một xuống thấp, nắng vì thế mỗi lúc thêm vàng rực rỡ. Gió lao xao thổi qua, tóc và váy tôi xoay tít. Mùi biển nồng nàn. Chưa bao giờ tôi thấy biển gần hơn như lúc này đây.
Shinobi chỉ tay về phía trước bảo:
- Chúng ta đi về phía trước kia đi!
Khi chúng tôi đi xuống phía dưới chân cầu Aomori Bay Bridge, đến lối dẫn vào một cầu bộ hành, Shinobi nói:
- Đây là chỗ tôi muốn đưa em tới. Tên của nó là Aomori Loveridge. Đặc trưng của cây cầu này là nhịp cầu rời có thể di động theo kiểu "ghép vào, tách ra".
Rồi Shinobi chỉ tay về phía biển, anh nói:
- Từ Aomori Loveridge em có thể nhìn toàn cảnh vịnh Mutsu ở phía xa ngoài kia. Hoàng hôn chính là thời điểm đẹp nhất để đứng ngắm cảnh ở Aomori Loveridge. Đây là một địa điểm đẹp, lãng mạn được nhiều cặp đôi yêu thích. Nhiều đôi đang yêu ở Aomori hay đưa nhau đến đây để bày tỏ lời yêu trước biển. Tôi nhớ, cô bạn gái đầu tiên hay rủ tôi ra đây nhưng tôi chưa từng đi vì thấy ngại. Nghĩ lại thời trẻ con ấy thật buồn cười!
Tôi không nói gì, chỉ là vì tôi đang thấy khoảnh khắc này quá đẹp.
Tôi nhìn quanh rồi nhìn chỗ chúng tôi đang đứng. Lúc này đây, chúng tôi đang đứng trên cầu bộ hành Aomori Loveridge. Shinobi đặt hai tay lên lan can cầu, nhìn về phía biển. Gió thổi làm tóc cậu ấy bồng bềnh. Tôi đứng bên cạnh, thật nhỏ bé bên chàng trai cao lớn này. Trời mỗi lúc một về chiều. Hoàng hôn đang chầm chậm ghé qua. Tôi đứng lặng nhìn về vịnh Mutsu. Tim tôi đang đập những nhịp đập của bình thường, của cảm giác thấy mình đang sống, những nhịp đập vốn đã rời xa tôi suốt bốn năm qua. Tôi nghe cả hơi thở của mình, đó là cảm giác thật sự được sống. Lòng tôi mênh mông như gió ngoài kia. Tôi như thể đang mang một đôi cánh lớn để bay lên bầu trời rộng lớn trước mặt. Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt Shinobi đang chuyển màu trong sắc đỏ của hoàng hôn. Trông cậu ấy thật lạ. Tôi thấy chúng tôi của tuổi trẻ, của tự do, của những ước mơ vẫn xanh còn dở dang ngày cũ.
Cuộc đời rốt cuộc là gì, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu những gặp gỡ này để làm gì? Shinobi có lẽ như là liều thuốc an thần, là giấc mơ hay chỉ là một con đường nhỏ mà tôi ngang qua. Trong giây phút này, lòng tôi bỗng thấy bắt đầu nhen nhóm một cảm tình lạ kỳ với chàng trai bên cạnh, thứ tình cảm không nên có giữa chúng tôi bây giờ.
Shinobi đột nhiên nhìn sang tôi, anh nói bằng đôi mắt rất lạ:
- Em biết không, hoàng hôn đang thiêu đốt anh đấy!
Shinobi đang thay đổi cách xưng hô, từ chỗ giữ khoảng cách sang kiểu xưng hô rất tình cảm. Tôi bối rối, đưa hai tay lên vuốt mặt như những lúc tôi vẫn làm để đỡ lạnh. Shinobi nhìn ra mặt biển bình yên ngoài kia và tiếp lời:
- Từ ngày nhìn vẻ mặt hoang mang của em ở nhà ga Niigata, anh chưa từng yên. Những ngày đi cùng em, anh cứ nghĩ chỉ cần đứng đằng xa nhìn em thôi là quá đủ nhưng rồi càng ngày anh càng thấy như thế thôi vẫn chưa đủ. Ngay như giây phút này đây, hoàng hôn đang thiêu cháy anh đấy. Anh biết rằng mình không được phép nghĩ quá nhiều nhưng thật sự là lòng anh đang vật lộn đấy. Những ngày qua chúng ta đã từng rất vui phải không? Anh đã từng cảm thấy nụ cười của em là thứ duy nhất khiến anh bình yên. Nhưng khi những ngày bên em càng ngắn lại anh lại thấy như có bão trong lòng. Vì thế em hãy hứa sẽ trở lại Aomori được không?
Tôi không nói gì. Hình như nước mắt tôi đang lăn dài trên má. Tôi đang khóc vì thật sự hoàng hôn cũng đang thiêu cháy tôi. Mỗi khi mặt trời lặn xuống, điều đó có nghĩa những ngày tôi còn ở đây dần ngắn lại. Tôi không biết nói gì với Shinobi. Nói như thế nào cũng không phải, nói gì cũng đều thấy mình không còn tư cách gì để dự phần vào tình yêu với bất kỳ người đàn ông nào. Tôi là con chim ốm đau đang bị nhốt trong lồng kia mà. Mà sao tim tôi đau nhói kỳ lạ như thế? Cái đau này không phải cái đau mà người khác mang đến, cũng không phải cái đau của sự phản bội, càng không phải cái đau của những ngày tháng mỏi mệt đuổi theo người khác.
Cảm giác mà tôi đang trải qua trong thời khắc bây giờ chính là cảm giác của một người đã từng lên sai một con thuyền để bây giờ tiếc một bến bờ bình yên khác. Tôi đã muộn một chuyến tàu dù biết ở sân ga kia có người đang đứng đợi. Cảm giác bất lực đang bủa vây lấy tôi. Tự dưng tôi lại thấy mệt, thấy kiệt sức, không đủ sáng suốt để nghĩ gì thêm. Tôi nhìn thấy đâu đâu cũng là bão. Ngay cả chàng trai bên cạnh cũng vừa mang bão đến cho tôi đấy thôi.
Gió biển mỗi lúc một lớn. Tôi co ro đứng trong gió lạnh. Có lẽ, Shinobi cũng đang tê tái sau những lời vừa rồi. Mặt trời đang lặn xuống biển, bỏ lại chúng tôi đứng giữa mênh mông im lặng. Lúc này đây, tôi thấy Aomori Loveridge như đang dài ra thêm, rẽ ra muôn lối. Bóng đêm chầm chậm vây lấy chúng tôi.
Thông tin thêm:
Đôi nét về cầu bộ hành Aomori Loveridge
Aomori Loveridge là cây cầu dành cho người đi bộ nằm dưới Aomori Bay Bridge (cầu bắc qua vịnh Aomori). Đặc trưng của cây cầu này là nhịp cầu rời có thể di động theo kiểu "ghép vào- tách ra".
Từ Aomori Loveridge có thể nhìn toàn cảnh vịnh Mutsu ở phía xa xa và đây là một địa điểm đẹp, lãng mạn được nhiều cặp đôi yêu thích. Người ta cho rằng sở dĩ cây cầu có tên gọi Loveridge là vì nó vốn là nơi để đôi lứa bày tỏ lời yêu trước biển. Bạn có thể qua cầu mọi thời điểm trừ thời gian nghỉ đông từ tháng 12 đến giữa tháng 4.
Cầu Loveridge bắt qua công viên Aoiumu, kế bên công viên này có bảo tàng du lịch Bussan thuộc tỉnh Aomori. Ngoài ra, khu vực này còn có các cơ sở gồm cửa hàng bán quà thổ sản Aomori như nước ép táo; phòng vọng cảnh; nhà hàng…
Phương tiện di chuyển: Từ ga Aomori đi bộ 4 phút (khoảng 220m) là đến.
An Đông, Trích “Tháng Tư ở Tohoku”